Nhớ con đường loang loáng nước mưa khi xưa ấy, hàng me xanh mát bên đường luôn níu chân ta dừng lại ngắm nhìn, âu yếm giọt hoa niên làm giấc mơ mạc khải trăm năm vốn tàn lụi những xa xôi. Mắt cười khơi mưa ấm, đôi tay ai vuốt làn tóc ướt mềm, khoảnh khắc chợt yêu quá đỗi những cơn mưa phùn phơn phớt. Và khi cơn mưa chiều kéo dài không dứt, ta bàng hoàng nhận ra cơn mưa của chính mình. Làn nước mỏng manh khẽ khàng len qua mi mắt, len qua trái tim đã đẫm tím hoàng hôn!
Cơn Mưa Dài có muộn màng dừng lại, có lạnh buốt đau thương, thì khi ta được ngả đầu trên đôi vai người yêu dấu, sắc cầu vồng sẽ lại rực sáng nồng nàn đôi mắt ướt.