CÓ LẦN

Có một đường hoa nắng

Qua nhà em thật gần

Nhấp nhô bờ giậu vắng

Thêm hàng dừa xiêm xanh

Có cuộc tình thơ trắng 

Trôi từ tôi nhẹ nhàng

Qua hồn em sóng ngắn

Bập bềnh rồi lặng câm

Có lần tôi thả gió 

Gom từ đêm muộn màng

Xoa tóc em mềm mượt

Vội vàng gió rơi ngang

Có lần tôi đứng ngắm

Áo lụa đào tơ trong 

Thuyền rời xa bến nhỏ 

Chốn nào áng mây theo

Có lần qua ngõ xưa

Nắng buồn không nhớ tôi

Mùa chim bầy di trú

Bay rồi có về không

Sóng chia bờ đôi ngã

Trăng hờn thầm lặng soi

Ta ngờ nhau cuối bãi 

Tựa Từ Thức chiêm bao 

Động tiên nào trên ấy

Nàng hóa vàng hanh hao

Ta mái đầu điểm nắng 

Ngồi nhặt sỏi đời nhau.