Tôi đi từ độ trăng lên
Mười hai mười bốn ôi quên mất rồi
Tôi rơi từ dạo rong chơi
Mười lăm mười bảy cái thời trẻ trâu
Tôi xa từ nụ hôn đầu
Ngàn năm chỉ nhớ một ngần ấy thôi
Tôi nghiêng làn tóc phai phôi
Vầng trăng đã bỏ cuộc chơi trốn tìm
Từng hỏi vì sao cung đường lẻ
Một bóng chênh vênh nhỡ qua cầu
Tình yêu có mê hờn đáy vực
Ta vẫn cheo leo dưới ngõ sâu
Ta lăn cùng người hát rong
Cung đàn tí tách lạc hồn trần ai
Đêm chông chênh vờ thư thái
Nhủ lòng khép lại nốt nhạc tình phai.