Mai vàng bên khung cửa

Năm thứ hai không còn cảnh xếp hàng mừng tuổi má nữa. Mấy lần con đề nghị tết này phá lệ cho tụi con lên đứng tốp đầu, chứ út toàn lót chót bảng tủi thân quá. Bởi đến phiên con thì hàng rã đám hết trơn, nhưng mấy tên kia đâu chịu, đòi ‘kính lão đắc thọ’, ai cũng háo hức xem bên trong mấy tờ xanh đỏ. Dẫu biết ruột bao lì xì như nhau, nhưng cảm giác mở ra xem thích lắm má ơi. 

Rồi sau này vui hơn cái màn má không còn biết đếm, nên hên xui cái khoảng tiền mừng. Có đứa cháu nhảy cẫng lên vì vô mánh, hổng hiểu sao má lộn tờ 20 với 500, tờ 10 với 200, và cứ thế tiếng la í ới xen lẫn cái thở dài tức tối. Có đứa hổng chịu nổi méc má chơi kỳ, lúc đó má bật ra cười ha hả, kiểu má để cho vui chứ hổng phải lộn đâu. Ai chả biết mấy năm sau này tụi con cười điên cái vụ má cho tiền. Tự an ủi nhau phần ai nấy hưởng, miễn má cười sung sướng là tụi con hạnh phúc lắm rồi. 

Niềm vui nhỏ của má là thích cho tiền! À không, đếm tiền mới đúng, mà có nhiêu đâu. Tụi mình cứ chơi cái trò cho qua cho lại, mỗi lần về thăm là tặng má chút xíu để má đếm, hổng thôi má quên mặt chữ. Già rồi, không còn đọc được gì cả, số to to thì thấy, nên mình luôn giữ tục lệ lì xì tết. Má chơi sang cho hết tiền rồi thì ra sức để dành cho năm sau mừng tiếp. Không nói ra nhưng đứa nào cũng ước ao má còn ngồi đó phát bao đỏ hoài.

Nhớ lại mỗi giai đoạn sẽ có một kiểu vui tết khác nhau. Xưa má còn trẻ khỏe thì tết rơm rả đến cả xóm làng. Đó là những đêm chộn rộn nấu bánh tét, cái nồi to của má ngủ đông suốt đến tết mới dậy làm ăn. Quanh nhà, ai gói ít nhiều đều mang qua gộp nấu chung, lửa đỏ suốt mấy ngày đêm không nghỉ. Hương vị gói bánh mỗi nhà khác nhau, nhưng cái tình chòm xóm đều một màu vàng thắm. Họ hàng ai rảnh qua ngồi canh củi lửa, ai có gì nhấm nháp mang ra luôn. Dưa chuột muối ăn kèm bắp nướng, khoai lang nướng tại lò là món khoái khẩu. Hò nhau hùn tiền mua cả thiên bắp mà phải canh kẻo bị giành hết. Hoạt cảnh náo nhiệt chỉ có bên nồi bánh tét xuân. Lớn nhỏ không cần biết, có lúc mấy nhóc ngủ gục, vùi đầu lên đùi mấy mẹ, khuôn mặt thiên thần sáng trưng, ánh lửa soi hồng nhấp nháy. Ham vui nên chả ai chịu về trừ khi đuối quá! 

Đêm nấu bánh là xôm tụ nhất, tiếng đàn ghi ta bập bập, tiếng trống gõ nồi chen chéc, âm thanh hát hú vang cả góc trời. Nhớ những khuôn mặt ngời ngời, ngóng đợi xuân về để cùng nhau quây quần sum họp. Những câu chuyện tếu lăm từ lò lửa chui ra, dân gian có lẽ vì thế mà thêm nhiều tích xưa tuồng cổ. Ngày ấy xa rồi!

Con nghe ai nói “Giàu út nhờ nghèo út chịu”, chắc vậy mà con lẽo đẽo theo má suốt. Mỗi lần má gói bánh thì bao quanh nào là nếp, thịt, đậu xanh, lá chuối và dây lạt bẹ chuối phơi khô. Má gói phần đầu cho ra đòn bánh dài, con buộc chặt phần sau. Vì muốn được má khen con khéo tay, nên rất chăm chút khi làm, từng lóng dây đều tăm tắp và má cười tít mắt. Con không thích ăn bánh mặn thì má gói riêng bánh chuối cho con. Bánh dẹt một mặt rồi cặp hai cái lại buộc dây, bánh nhỏ nên ăn hết một lần rất tiện. Má con mình cũng một cặp, hình ảnh mờ sáng mùng một vớt bánh luôn còn lại hai má con. Giờ đó đã tan hàng, ai về nhà nấy lo đón giao thừa. Phần mình vừa dọn mâm ngũ quả vừa quạt lửa, mệt buồn ngủ nhưng sao thấy vui quá chừng má ơi!

Tự khi nào tục gói bánh vơi dần, hàng xóm thưa thớt tình thâm. Nhà cũ dọn đi nhà mới về, mối tương giao lỏng lẻo đến lướt qua nhau không chào hỏi. Người đi có thể không nhận ra, nhưng người ở lại cứ ôm màu  quá khứ. Không gian vì thế cũng chật chội hơn, thanh âm không còn vọng lại tiếng cười quen thuộc. Thời gian trôi cuộc sống đổi thay, khuôn mặt thị thành mới toanh cuốn đi mùi hương khói bánh xưa. Tất cả giờ chỉ còn là hoài niệm.

Tiếng cười sa sả của má cũng thoát xa! Những câu chúc tết ngô nghê của mấy nhóc làm cả nhà cười không dứt, chợt lặng vắng. Biết là thế nhưng vẫn thấy lạ lẫm! Những đôi mắt mang màu nhớ sẫm dần ký ức, khung ảnh xưa bàng bạc trời chiều. Tự khi nào mắt con dõi theo màu mây thẫm đằng tây. Hoàng hôn muộn giấu bao điều chưa nói, dẫu chúng con đã nói ngàn lời yêu thương sao vẫn hoài không đủ. 

Chậu mai vàng cũng âm thầm giấu nụ, đợi giao mùa bung cánh bên khung cửa khoe màu. Có lẽ Mai hiểu nhiều hơn tất cả! Xuân góp nhặt tình yêu, vui buồn là để trao nhau cảm xúc. Có mất mát sẽ thêm nhiều gìn giữ, có chia xa để biết trân quý phút giây hiện tại. Xuân này, những trái tim non ấm dần hơn khi cùng nhìn từng cánh hoa vàng tươi sắc. 

Lệ Hồng