* Xúc cảm “DẠI THỪA LÀ EM” của nhà thơ Võ Miên Trường.
Như giọt sương đọng trên kẽ lá, mỗi sớm mơ nhà thơ Võ Miên Trường với tay hứng lộc trời. Mùi thơm thảo ấy rơi ra từng con chữ, chị cần mẫn đan vào dòng lục bát ngọt ngào. Chị thả lại mạch suối trong veo, thơ bật lên phiến đá những bọt trắng long lanh ánh tím. Thế nên, dẫu đến với thơ khá muộn nhưng bút vẽ của chị vẫn đầy tiềm lực. Nhà thơ vùng đất Đồng Nai đã làm người yêu thơ lục bát phải đắm say rung cảm. Chị miệt mài gieo dòng thương nhớ qua các tác phẩm đã xuất bản: “Chiều Nắng Vỡ – Chạm Ký Ức Đêm – Giữa Bộn Bề Tôi – Nhặt Sợi Buồn Thêu Chữ – cùng rất nhiều bài thơ in chung và đăng trên các tạp chí”.
Không giả vờ phơi chữ hạnh phúc làm đẹp đời thơ, chị chập chững bước lên đồng hoang sợ đau cỏ úa. Dịu dàng từng khoảnh khắc ru buồn năm tháng, chị nhủ mình dại khờ nào chỉ phận đàn bà. Bóng chiều bỗng nứt ra từng vạt trắng điểm, lấp loá trên mái tóc đã bàng bạc sợi ngắn dài. Thả lòng, tuổi dại đã thừa thì đã sao:
“Cả tin vấp khúc quanh đời
Lòng người như thể lá rơi theo mùa”
Cô gái mang nụ cười duyên dạo quanh vườn hoa kỳ lạ, nét tinh khôi đằm thắm lẫn vào thế giới nhuộm màu. Ong Bướm hay mạng nhện cũng mang đầy sắc thái. Thế nên, lỡ tay chạm vào có sướt rát, chân em đỏ bọng, thì hãy cứ chầm chậm bước qua vùng lênh loang nước. Sự ví von nhẹ tênh, lòng người vần xoay, lá cũng theo chiều gió bay xa. Được mất trong biển tình hay đầm lầy lá đọng nào phải tội tình chi. Ngập ngừng nhặt từng mảnh hờn đau, ước hồn cội rễ lại đâm sâu lòng đất.
“Em giờ gom những được thua
Đa đoan phận mỏng dại thừa là em”
Cánh hồng mong manh rơi lã chã, nét ngu ngơ mài giũa giữa ngõ đời cánh sẽ dày thêm sắc đỏ. Gom nhặt cất giấu, sự thấu hiểu này cũng cần lắm vòng tay ôm xiết. Chị mang thơ đắp lên vết cắt chưa lành.
“Ngồi đây với chị và đêm
Nghe thời gian nấc bên thềm trăng soi”
Chị ơi, đêm nay tỏ bày cùng trăng, bóng sáng vĩnh hằng luôn lắng nghe thế nhân trầm mặc. Tiếng nấc trong đêm phải não nề lắm, ‘thời gian nấc’ của chị quả đắng lòng. Thời gian được nhân cách hóa thay một trái tim tan nát, tuy sướt mướt nhưng là được ru lòng hương ái phải không? Ta và người dẫu duyên không nợ, bước qua nhau xin hãy khẽ khàng.
“Người ta đã phụ tình rồi
Thương em giọt nước mắt đời đục trong”
Hình ảnh liễu đào luôn thấp thoáng xuôi dòng lục bát, nỗi đa đoan ẩn hiện suốt mạch thơ làm ta chạnh lòng. Bể dâu trong đục thân cò năm canh, suối tình vơi cạn mạch nguồn sẽ lại tuôn về. Hy vọng luôn là ánh lửa nhỏ bập bùng giữa đêm đông rực cháy.
“Dại khôn đã trót bế bồng
Ngước lên mà ước cho vòng xoáy qua
Em tôi đau quá đàn bà
Cứ nương bất trắc để mà học quên”
Chị ơi! Em đau quá phận đàn bà. Đã bước vào càn khôn là bước vào vũng xoáy. Lốc cuốn quăng quặt, đời chạm em nặng nhọc, dấu tích càng sâu nhắc nhớ càng dài lâu. Để quên được một phiến băng đè nặng tâm tư, nhà thơ sẻ chia ngọt bùi. Thể như chị ngỡ mình đang vá víu lại chiếc khăn choàng sờn cũ. Ảo ảnh chị ngồi bên chiếc võng ru con thoát ẩn hiện. Lời ru chân thật không tô màu sáo rỗng, ta nghe được niềm tin bóng bẩy.
“Tự gom nắng đốt muộn phiền
Tự khâu vá mảnh truân chuyên đã từng”
Lời hiệu triệu như sấm lệnh. Góc hẹp này ta giăng tơ nhện ta tự gỡ vây. Mảnh lụa hồng có rách bươm thì hãy đắp lên đấy bằng sức bật tình yêu. Yêu chính vết thương lòng nhức nhối vượt trường giang, ngoảnh lại dáng hình ai đã nhạt phai tan biến.
“Bây giờ người đã người dưng
Thì quên đi thuở đã cùng được không?”
Có vẻ như không chỉ mỗi dây tằm gửi leo giàn thiên lý. Yêu mà, đôi khi cả cây Tùng vẫn nghiêng ngã giữa bão giông, thèm lắm một cành hoa liễu đong đưa đêm muộn. Chồi yêu không mang đôi mắt soi chiếu những khuôn mặt dáng hình, khó đong đếm nhận cho. Ta cứ rút cạn mình vào trái mơ đỏ mọng, cảm giác là hạnh phúc đầy vơi. Thế vẫn là người, lại chờ đợi hừng đông lên. Cơn mưa rào âm ỉ lặn vào cỏ thầm thì, cầu vồng bảy sắc giăng trời đẹp làm sao!
“Cạn mình em nhận bão giông
Cạn đêm chị vắt kiệt lòng thương em.”
Trái tim nhà thơ bao lần rưng rức ngọt bùi mà tin yêu đến lạ. Phép tu từ ẩn dụ ‘cạn mình cạn đêm’ dốc hết đi, trao hết đi, ngày mai nắng lên, ta lại khoác áo lụa vàng bước lên đồi cỏ hương lộng gió.
Dại Thừa Là Em
Cả tin vấp khúc quanh đời
Lòng người như thể lá rơi theo mùa
Em giờ gom những được thua
Đa đoan phận mỏng dại thừa là em
Ngồi đây với chị và đêm
Nghe thời gian nấc bên thềm trăng soi
Người ta đã phụ tình rồi
Thương em giọt nước mắt đời đục trong
Dại khôn đã trót bế bồng
Ngước lên mà ước cho vòng xoáy qua
Em tôi đau quá đàn bà
Cứ nương bất trắc để mà học quên
Tự gom nắng đốt muộn phiền
Tự khâu vá mảnh truân chuyên đã từng
Bây giờ người đã người dưng
Thì quên đi thuở đã cùng được không
Cạn mình em nhận bão giông
Cạn đêm chị vắt kiệt lòng thương em.
15/12/23